Tu tiên
Chương 3
Đệ tử tu tiên trong tông môn hiếm có ai xấu xí, nhưng người vừa có diện mạo vừa có thực lực xuất chúng như Huyền Ngật thì nhất thời đúng là chưa tìm ra. Lượn lờ trong tông môn hai ngày mà không tìm được khuôn mặt tuấn tú nào hợp nhãn, ta có chút buồn bực, chẳng lẽ mắt nhìn của ta quá cao?
Sau khi phủ định ý nghĩ này, ta chuẩn bị quay về sân viện, tại ngã rẽ lại gặp Huyền Ngật. Ta theo bản năng muốn chạy, nhưng giây tiếp theo đã bị hắn xách cổ áo lên:
“Thấy ta liền chạy, Tiểu sư muội đã làm chuyện gì trái với lương tâm sao?”
Đúng nhỉ, ta đâu có làm chuyện gì trái lương tâm, ta chột dạ cái gì chứ?
“Muội, muội mới không có, sư huynh mau thả muội ra.”
Huyền Ngật lẳng lặng nhìn ta: “Nghe nói gần đây muội rất thân thiết với các đệ tử ngoại môn?”
Đó chẳng phải là do đệ tử nội môn đa số đều là những kẻ cuồng tu luyện, một lòng chỉ muốn tranh đua, loại phế tài như ta vẫn nên tìm những người cùng đẳng cấp phế tài thì tốt hơn. Nhưng loại lời nói này hiển nhiên không thể nói cho Huyền Ngật nghe.
“Đại sư huynh, huynh đã từng nghe câu ‘thêm bạn thêm bè thì thêm con đường’ chưa?”
Huyền Ngật hừ nhẹ một tiếng: “Trước khi bế quan, sư tôn đã phó thác muội cho ta quản giáo, ta tự nhiên sẽ không làm sư tôn thất vọng. Từ nay về sau muội đừng hòng chạy ra ngoại môn nữa, ta sẽ đích thân dạy dỗ muội.”
“???”
Huynh ấy rảnh rỗi quá sinh nông nổi à?